Cảm giác ấy, con người ấy, tháng 8 năm ấy sẽ lại ùa về trong lòng người... Ta muốn cầm tay người, đặt yên trong tay ta một lát để sự dịu dàng, thẳm sâu làm dịu lòng ta lại. Yêu thương của mùa thu là yêu thương trong yên lặng, yêu thương bằng cả tấm lòng, bằng cả con tim. Nó bền chặt, vĩnh cửu và mãi mãi trường tồn với thời gian. Tôi yêu em như yêu mùa thu!

Lá thư trong tuần: Không đề cho tháng tám

"Cuối xuân thời tiết thường giống như mùa thu..."

Chẳng hiểu thế nào mà khi xem lại những bức ảnh của mùa xuân năm nay, câu viết ấy của Pauxtopxki cứ vang mãi trong đầu tôi. Mối liên hệ dịu dàng mảnh khảnh giữa hai mùa xuân, thu. Điều gì đó vừa nảy nở, điều gì khác sắp tàn phai?

Pauxtopxki đã viết như thế trong câu chuyện nào nhỉ. Có phải trong khu vườn buổi chiều, khi Nhicolai vừa trở về từ mặt trận, anh mở cánh cổng, bước trên lối mòn sạch tuyết dẫn về mái phong đình cũ, và ở đây anh đã gặp Tachiana, người con gái mà "Nếu em còn cần đến cuộc đời tôi thì dĩ nhiên nó sẽ là của em".

Hoặc là một cuộc gặp gỡ khác, trong đêm sâu, ở một tỉnh lị bé bỏng xinh đẹp bên bờ Vonga. Anh đến gặp người thiếu phụ để chuyển cho nàng bức thư từ người chồng cũ. Cuộc trà khuya ấm cúng, mùi nước hoa thảng hoặc, xen lẫn mùi hương của hoa cúc dại được cắm trong bình; trên bàn, một tập thơ còn bỏ ngỏ ở trang số 65. Câu chuyện có vẻ như buồn cười của chàng trai, về tiếng leng keng mơ hồ khi con tàu chạy qua cánh rừng mùa thu, về ánh sáng của tơ nhện mảnh dẻ hắt lên trong nắng; về điều gì đó bất thường, không thực, như khi vô tình lạc vào một căn phòng ấm trong đêm mưa lạnh, hay bước vào cuộc đời của một người phụ nữ xa lạ, xinh đẹp, trang nghiêm.


Cuối xuân, thời tiết thường giống như mùa thu...Pauxtopxki đã nói cho tôi điều ấy, từ rất lâu rồi.

Tháng tám bây giờ, đêm thường dài và gió biển ấm. Balo vẫn chưa một lần khoác vai cho hành trình xa. Tôi cảm thấy mình như một chiếc lá của cây basilic, mảnh dẻ, yếu đuối. Một chiếc lá thì làm được gì nhỉ, nhà thơ nào bảo, chỉ biết xanh đến kiệt cùng.


Sớm thật sớm đầu tuần se lạnh, đứng ở balcon ngắm thành phố, ngắm mây trời. Làng nhỏ phía xa lấp lóa, có con đường liễu hoàn diệp chạy dài bên cánh đồng hướng dương, gió mát và nỗi buồn. Lúc nãy tự dưng sao băng rơi trong tầm mắt. Vệt sao băng màu xanh biếc, vụt qua trong giây lát, chẳng kịp mang lấy điều ước nào trên vai, cứ thế mà lặng lẽ xa rời.

Mình cũng thích những cuộc rời xa. Đến và đi. Đôi lúc mê tín tự hỏi, có phải lá tử vi cung mệnh không có sao chủ, nên cái sự quyết đoán nó mỏng mảnh, mơ hồ thế nào ấy.

Cứ như một vì sao cô đơn bay trong đêm tháng tám. Nỗi cô đơn vô thường chóng vánh. Nhớ về những ngày mùa xuân. Về thảm cỏ. Hàng cây. Mặt hồ. Bức tượng trong khuôn viên. Những bông hoa dại. Thời gian là một con dao sắc, nó cứa vào tờ giấy và mang những mảnh đời tươi đẹp của ta bay đi tan tác bốn mùa.

Có đôi lúc, cô nàng thời gian cũng độ lượng hiền hòa, một đêm tháng tám thanh mát, trả lại cho ta một chút hương cũ dấu xưa còn lưu luyến trong bức ảnh ngày cũ. Tình yêu cũ. Tháng tám trìu mến, mơ hồ, xa vắng. Ta muốn cầm tay người, đặt yên trong tay ta một lát. Hãy để sự dịu dàng, thẳm sâu, mát mẻ làm dịu lòng ta lại. Để ta có đủ dũng cảm mà như ngôi sao băng xanh biếc kia, đến rồi đi vô thường.


Có những cặp đôi yêu rồi chia tay, rồi lại yêu, lại chia tay nhưng cuối cùng họ vẫn trở lại bên nhau và cùng nắm tay gắn bó suốt phần đời còn lại. Đó là bởi người ta có thể bắt đầu yêu nhau vì rất nhiều lý do, rồi chia tay mà không có một lý do cụ thể nhưng có một điều hết sức giản đơn có thể làm sợi dây nối liền tình cảm để hai người trở lại bên nhau mà không nhiều người nhận ra đó chính là CẢM GIÁC!

 Nếu thật sự yêu nhau và muốn trở lại bên nhau, đừng quên đánh thức cảm xúc khi ở bên nhau bạn nhé! - "Thượng đế cho loài người một cuộc hẹn nhầm với người xưa cũ, không phải vì muốn khêu gợi thêm những nỗi đau mà vì Người muốn con người nhìn lại cảm giác đang còn tồn tại trong bản thân mà đưa ra quyết định bước tiếp cùng với nhau hay sẽ rẽ cho nhau lối đi riêng là sự lựa chọn của họ."

Dường như gặp được nhau trong thành phố này một lần duy nhất vào ngày định mệnh ấy, đó là khởi đầu cho chuỗi may mắn của yêu thương, và khi gặp lại nhau một lần khác, vẫn là thành phố này thôi nhưng ở một cảm xúc khác lại chính là điều tồi tệ nhất mà cả hai chúng ta phải trải qua.

Cô buông sách, thu mình vào góc tường nhỏ với ánh sáng mờ mờ. Trong góc tối mờ ảo ấy, cô khẽ khóc, nước mắt lặng lẽ chảy ra như một lẽ tất nhiên của cảm xúc chi phối.

Hai ngày trước.

Cái nóng hầm hập của mùa hè như muốn thiêu đốt tất cả sự kiên nhẫn vốn có của con người. Thành phố mỗi lúc một oi bức và ngột ngạt trước khi cơn mưa nào đó rơi vội lúc đêm khuya. Cô mệt mỏi khi phải trở về nhà vào giờ tan tầm, gần mười hai rưỡi chỉ vì ngủ quên trong quán café sách mà cô hay lui tới gom nhặt cảm giác của chính mình. Vậy là cô vượt đèn đỏ, một cái…hai cái…rồi ba cái. Và rồi, khoảngthời gian cô tiết kiệm được trên đường nhờ vượt đèn đỏ đã dập tắt hết khi cảnh sát giao thông tuýt còi cô ngay trước khu phố mà cô và anh thường dạo bộ ngày trước. Anh cảnh sát giao thông ra hiệu bảo cô chờ đợi. Cô nhìn loang quanh, nhìn tán cây cổ thụ trên đỉnh đầu mình, rồi đưa mắt nhìn về phía bên kia đường. Anh ở đó, vẫn vị trí đó, vị trí khiến con tim cô rối bời. Họ nhìn nhau chậm rãi giữa đôi ngả yêu thương còn xót lại.

- Này cô, cô đã vượt đèn đỏ, vi phạm luật giao thông đường bộ.

Anh cảnh sát, tay cầm quyển sổ, vừa ghi chép, vừa nói lỗi vi phạm mà cô mắc phải. Nhưng cô không còn biết tới sự tồn tại của ai khác ngoài chàng trai kia, chàng trai đang nhìn cô từ một khoảng cách rất gần nhưng không chịu bước tới, và cô, cũng chẳng thể tiến gần lại phía anh ta. Khoảnh khắc nhìn nhau ấy, ngỡ như ánh nhìn của hai người quen biết mà hóa thành ánh nhìn của người dưng.

- Này cô! - Anh cảnh sát vừa gọi, vừa lay cánh tay cô.

Cô giật mình, quay sang.

- Cô kí vào đây, nộp phạt và nhớ phải tuân thủ luật lệ giao thông.

Cô kí vào tờ giấy đã gần hết dòng kẻ vì những dòng chữ nguệch ngoạc ghi vội lỗi vi phạm. Lúc lấy tiền nộp phạt, cô chợt nhớ ra mình đã để quên ví ở nhà, khi ở café sách, nhờ quen biết với chị chủ quán nên cô được ghi nợ. Đang loay hoay không biết phải nói như thế nào, anh đã xuất hiện, nộp phạt giúp cô. Anh dắt xe cô ra khỏi chốt của cảnh sát giao thông, hai người đi bên nhau một đoạn đường khá dài, không ai cất tiếng, mỗi người đuổi rượt theo sự bối rối của chính mình.

Chỉ đơn giản là cảm giác

- Để anh đưa em về.

Cô bất giác nhìn anh rồi lại vội vã né tránh:

- Để em tự về, cảm ơn anh vì chuyện vừa rồi, em sẽ gửi trả lại tiền cho anh trong chiều nay.

- Đó là tất cả những gì em muốn nói với anh?

Câu nói của anh khiến cô thêm căng thẳng. Cô nên trả lời như thế nào đây khi mọi thứ đều nhuốm màu của ngại ngùng và bất an.

- Anh vẫn sống tốt chứ?

Ngay khi buông câu hỏi ấy ra, cô cũng không biết mình cần điều gì và chờ đợi điều gì mà nói như vậy.

- Anh vẫn sống tốt. Còn em thì sao?

- Em cũng vậy.

Dưới tán cây dày, nắng vẫn tìm cách len lỏi chiếu xuống đậu vào mắt cô.

- Nắng chói quá, tạm biệt anh, em phải về rồi.

Năm năm trước.

Một tình yêu say đắm nghiễm tưởng sẽ đưa lối và dẫn bước cả hai tới một cuộc sống hôn nhân mĩ mãn lại kết thúc theo một cách chẳng ai ngờ tới. Những cãi vã về những chuyện linh tinh, những lần ái ngại chẳng hề muốn gặp nhau mà hỏi han, tất cả như cái cớ kéo giãn khoảng cách của hai người. Hôm ấy, cô và anh lại cãi nhau - một cuộc cãi vã vội vàng, lí do cũng chẳng rõ ràng, mọi thứ mơ hồ và chấp chới len vào khoảng giữa trái tim của cả hai. Cô trở về nhà, nghĩ lại những ngày gần đây, cô và anh đều khác, khác tới mức cô không thể định hình nổi mối quan hệ này còn có phải là tình yêu, hay chỉ đơn thuần là sự trói buộc mà cả hai muốn tháo gỡ và giải thoát.

12h đêm, trời hơi mưa, mưa báo rét của những này tháng cuối tháng mười. Cô viết một trạng thái trên facebook:


“Chuyện gì đang xảy ra giữa chúng ta thế này?”


Bạn bè bình luận, hỏi han rằng đó là tên cuốn sách sắp sửa xuất bản của cô, rồi chúc mừng, rồi thích thú.

Nhưng người cô cần, anh không like, không comment, không inbox, không hỏi han. Rốt cuộc là anh không đọc được hay anh đang phớt lờ mọi thứ thuộc về em.

Cô vào trang cá nhân của anh, một trang thái mới được cập nhật lúc 2h30 sáng.

“Anh xin lỗi!”

Đêm ấy, cô khóc. Chưa một lần, cô nghĩ rằng mình sẽ bất lực với tình yêu của chính mình tới vậy, cái cảm giác vừa muốn giữ vừa muốn buông khiến cô chấp chới và yếu mềm. Cô và anh chia tay nhau như thế và tình yêu ấy đã kết thúc như thế. Thành phố này bỗng phút chốc trở thành nơi rộng lớn chứa trái tim của kẻ cô độc lang thang đi tìm hoài hình hài của ngày đã cũ, cứ lê từng bước chậm rãi cho tới khi nỗi đau ấy vỡ òa trong lồng ngực, để tình yêu ấy trở thành một khối cảm xúc dày đặc làm đau chính bản thân mình.

Nơi mình từng thuộc về nay đứt gãy ra thành từng mảng lớn nhỏ mà trôi dạt trong kí ức. Thành phố này là nơi bắt đầu và kết thúc, là nơi để ai đó cố gắng bám vịn vào thanh lan can quá khứ mà đặt dấu chân nhớ nhung của tương lai.Vẫn biết tình yêu đâu phải là màu hồng nhưng đôi khi, con người ta cứ tưởng tượng và mải sống trong vỏ bọc đẹp đẽ đó cho đến khi nó biến mất, con người mới nhận ra những tổn thương đã tồn tại từ rất lâu. Anh và cô vẫn ở trong thành phố này, chỉ là không gặp nhau, để thành phố che lấp đi bản thân trong góc nào đó nơi phố thị đông đúc.

Chỉ đơn giản là cảm giác 1

Năm năm trôi qua.

Nói rằng cô yếu đuối, ừ, không sai, đánh mất những tình cảm mà mình nâng niu ngần ấy năm để rồi đổi lại được yếu đuối trong một vài khoảnh khắc khi cảm xúc bất chợt ùa về rốt cuộc cũng là một niềm an ủi hiếm hoi. Năm năm rồi cô mới gặp anh một lần và…dĩ nhiên cô lại khóc, khóc trên chính trang văn mà cô đang đọc dở.

Thượng đế cho loài người một cuộc hẹn nhầm với người xưa cũ, không phải vì muốn khêu gợi thêm những nỗi đau mà vì Người muốn con người nhìn lại cảm giác đang còn tồn tại trong bản thân mà đưa ra quyết định bước tiếp cùng với nhau hay sẽ rẽ cho nhau lối đi riêng là sự lựa chọn của họ.

Chàng trai kia, khi gặp lại người đã từng nắm giữ trọn vẹn linh hồn, anh ta không khóc, cũng chẳng buồn mỉm cười, anh ta thấy chông chênh. Nếu tình yêu là con sóng biển dịu dàng e ấp bên bờ cát nhỏ sau mỗi lần đi xa thì thứ đọng lại chỉ toàn là điều tốt đẹp trong cả hai. Nhưng tình yêu còn là con sóng thần, hình thành trong những trận động đất dữ dội, nó đổ ào và phá nát mọi thứ nơi nó đi qua. Anh, không phải không nhớ cô, không phải không muốn quan tâm cô và càng không phải không muốn chạy miết về nơi có cô, chỉ là anh muốn cả hai có khoảng thời gian tĩnh lặng để nghĩ về mọi chuyện, khoảng thời gian không có nhau để biết rằng cả hai liệu có cần nhau như đã từng nghĩkhi quyết định gắn bó. Cãi vã, giận dỗi, hờn trách chỉ khiến cả hai thêm mệt mỏi trong tình yêu khiến hai ta đi lạc ra khỏi điểm ban đầu. Vậy là anh quyết định dừng lại, ngưng lại việc quan tâm cô, ngưng cả việc dõi theo cô, anh sống với bận rộn của mình, đôi lúc khi say, bất chợt hình ảnh cô ngập đầy trong con tim, anh khóc.

Rồi, cứ thế, thời gian trôi theo một bản nhạc buồn được bật đi bật lại, anh thấy khó khăn với việc đi tìm cô để có thể...bắt đầu thêm một lần nữa. Anh đã buông cô như vậy, dễ dàng quá hay dễ dãi thích nghi với một cuộc sống vội mới, anh đều không chắc. Anh không đi tìm lí do cho những gì đã xảy ra, cũng như việc,anh không thể đến tìm gặp cô. Hôm ấy gặp lại, tình cờ hay duyên phận, đâu có quan trọng,anh chỉ biết cảm xúc vẫn vẹn nguyên, tròn đầy một trái tim nhỏ bé.


Cô và anh hẹn nhau ở quán café sách ngày trước. Anh nhìn cô, cô đang ngoáy mãi lớp nước vàng nâu của ly café sữa. Cô ấy có thực sự ổn như đã nói với anh khi mà cô ấy chẳng thể đủ can đảm nhìn anh lấy một lần.


- Sao anh nhìn em mãi như thế?

- Sao em biết rằng anh đang nhìn em khi mà em chưa ngước nhìn anh lấy một lần? - Anh đáp lời cô, mắt vẫn không rời khỏi cô gái nhỏ.

- Chỉ đơn giản là cảm giác thôi!

- Anh cũng…chỉ đơn giản là cảm giác muốn nhìn em bối rối mãi như thế này.

Hai câu hội thoại của hiện tại nghe quen quen, hơi cũ mà dường như mới.

Ngày anh ngỏ lời yêu cô…

- Sao em lại đồng ý yêu anh nhanh vậy?

- Chỉ đơn giản là cảm giác…muốn ở bên anh thật gần và thật lâu.

- Còn anh, yêu em, chỉ đơn giản là cảm giác muốn nhìn em bối rối mãi như thế này…khi bên anh.

Đó là quá khứ, còn thực tại, họ đang đối diện nhau với tư cách là những con người từng thuộc về nhau, đã từng rất hiểu nhau và đã từng dành cho nhau tất cả.

Cô mở túi, lấy ra chiếc phong bì rồi đẩy về phía anh.

- Số tiền lần trước em mượn anh, hôm nay, cho em trả lại. Chào anh.

Cô kéo túi xách, toan đứng dậy bước đi. Cô sợ mình sẽ vỡ tan nếu cứ ở đối diện với anh lâu thêm. Nhưng giọng anh vang lên, cản cô ở lại…

- Em muốn kết thúc rồi sao…kết thúc tất cả?

Ánh mắt cô chìm sâu vào đôi mắt anh, cảm giác khi anh nói, là rất vui, là rất hạnh phúc hay là sợ sệt rằng cô và anh rồi sẽ kết thúc như đã từng làm.

- Em không muốn kết thúc…chưa bao giờ nghĩ rằng ngày ấy là kết thúc…chỉ có điều, em vẫn không thể nói rằng em muốn bắt đầu lại với anh thêm một lần nữa, dẫu cho những nhung nhớ này dành cho anh theo từng đêm em khóc.

- Anh xin lỗi!

- Em lại khóc rồi đó…em lại tiếp tục khóc vì anh. - Cô vừa nói ngắt quãng trong màn nước trong veo trượt xuống chẫm rãi trên gò má xanh xao.

Anh lặng yên nghe tiếng khóc của cô, tay anh đặt lên mái đầu hơi cúi xuống, vén lấy lọn tóc đang che mất khuôn mặt cô. Anh chạm vào dòng nước ấy, vuốt nhẹ một cách từ tốn. Cô gạt tay anh ra khỏi khuôn mắt mình, nhưng không ngẩng đầu lên để nhìn anh.

- Anh đừng như vậy.

- Vậy chúng ta nên như thế nào với mối quan hệ này đây…tiếp tục hay bỏ lửng.

Cô lặng thinh.


Cô không muốn tiếp tục một mối quan hệ khi con tim vẫn chưa lọc sạch và rũ bỏ những nỗi đau và ám ảnh của ngày đã cũ, cô cũng không muốn bỏ lửng tình yêu đó, một tình yêu vẫn còn nhiều điều cần làm và muốn được làm. Thế nên, cô cứ ngồi thẫn thờ như vậy, trong căn phòng sáng lờ mờ, bên cuốn truyện đọc dở với những băn khoăn trong lòng.


***

Sáng sớm, không khí mát lành và dễ chịu hơn hẳn sau cơn mưa đêm qua. Cô trở mình dậy sớm. Chuông cổng nhà cô reo lên. Sau khi kí cốp xong, cô nhận lấy gói bưu phẩm rồi vào nhà. Gói bưu phẩm phảng phất hương hoa sữa, có chút gì đó rất lạ gõ cửa con tim và cả lí trí của cô trong sớm nay. Cô bóc gói bưu phẩm, có một phong bì thư trong đó.

“Chào em, Hạ Lan!

Chắc rằng khi nhận được lá thư của anh, em đang nghĩ tại sao anh lại làm cái trò này, gửi thư cho em, gửi cho em chút hương hoa tháng mười? Anh cũng không hiểu là tại sao đâu em à, chỉ biểt rằng bản thân cần phải làm như vậy. Anh xin lỗi vì ngày ấy đã đường đột dừng lại, khiến cho cả em và cả anh đều phải gồng mình loay hoay với đống cảm xúc hỗn độn, không đầu không cuối. Anh xin lỗi vì đã khiến em cảm thấy run sợ, không đủ can đảm để một lần nữa bước về phía anh. Nhưng thật may, chúng ta đã gặp lại nhau, để rồi, một cách tình cờ, chúng ta đều biết rằng trong nhau vẫn còn cảm giác của ngày đã cũ, còn rất nhiều, cảm giác ấy khiến hai ta e dè, nó như một gánh nặng đè lên tâm lí lẫn lí trí của chúng ta. Và bây giờ, anh có thể nói cho em biết lí do em đang đọc lá thư này. Giờ anh đang ở đất nước Italia, vậy là chúng ta không còn gặp nhau thêm một khoảng thời gian nữa. Anh hy vọng, sau khoảng thời gian ấy, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu. Hẹn gặp lại em - một lần nữa.

Nhật Long”

Mây bay về thành phố, chỉ có điều thành phố hôm nay không mưa. Thành phố chao nghiêng theo chiếc lá vàng cuối cùng rời cành. Thành phố sớm nay giản dị và thưa vắng. Thành phố sớm nay…không cô đơn.

Năm năm sau.

Cô ngồi trong salon tóc, nghe tiếng máy sấy vù vù bên tai còn mùi thuốc nhuộm đặc sệt bên mũi. Soi gương thêm lần nữa, cô dời salon. Tối nay, cô có buổi phòng vấn trên truyền hình - một chương trình dành cho những người viết trẻ có những cống hiến suất sắc cho nền văn học nước nhà.

Cuộc trò chuyện mở đầu khá thú vị…cho đến khi nữ MC phỏng vấn hỏi cô một câu hỏi riêng tư:

- Hạ Lan này, bạn được mệnh danh là người viết lên cảm xúc hộ cho người khác. Trên những trang văn của bạn, người ta đều nhận thấy mình đang hoặc đã từng ở trong bối cảnh mà bạn vẽ ra. Vậy còn bạn, có bao giờ bạn đang viết lên tình trạng của chính bản thân, một cô gái cô đơn đi lạc trong tình yêu như cuốn sách: “Chuyện gì đang xảy ra giữa chúng ta thế này?” vừa được xuất bản và được sự đón nhận rất nồng nhiệt của độc giả hay không?

Cô mỉm cười:

- Cô gái trong cuốn sách ấy là tôi.

- Ồ…

- Còn chàng trai trong cuốn truyện ngắn đó…là người tôi đang chờ đợi. Tôi đợi anh ấy về bên cạnh tôi…vào những ngày cuối tháng mười, khi hoa sữa nhả hương nồng trên phố.

- Chàng trai ấy đang ở đâu vậy? Bạn có thể chia sẻ cho chúng tôi biết không?

- Anh ấy, có thể đang ở Ý hoặc đang ở Hà Nội và xem chương trình này. Hôm nay đã tròn năm năm chúng tôi xa nhau. Hi vọng rằng, anh ấy vẫn còn nhớ tới tôi và trở về.

Buổi phỏng vấn kết thúc suôn sẻ. Cô rời đài truyền hình dạo bộ quanh phố. Hương hoa sữa nâng bước chân cô, đi về phía con phố mà cô và anh gặp nhau lần đầu tiên, rồi hẹn hò, rồi chia tay rồi gặp lại. Đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, dòng người hối hả dừng lại. 

Cô đưa mắt nhìn phía đối diện.

Tất cả nơi ấy đều là anh…

Anh và cô nhìn nhau rồi cả hai cùng cất bước. Anh chạy nhanh hơn về phía cô, nắm lấy bàn tay cô rồi cả hai cùng chạy vội ra khỏi phía ánh đèn dần chuyển sang màu xanh. Hương hoa sữa mỗi lúc thêm nồng nàn quyện vào mỗi bước chân qua, hạnh phúc đã đến đúng hẹn, thêm một lần nữa cho hai trái tim đã chịu quyện vào nhau mãi mãi.


Em luôn tìm kiếm yêu thương, chậm rãi chọn lựa, kỹ đến nỗi không nhận ra thu đẹp quá, đông cũng sắp đến rồi. Heo may mang tới mùi hoa sữa nồng nàn len lỏi vào từng ngóc ngách của tâm hồn riêng đơn độc. Cứ mãi một mình, em có cảm nhận được hết sự tuyệt vời của mùa tình yêu.

Em đã đi qua bao nhiêu mùa thu mà không có ai bên cạnh. Không còn là sự non nớt của những cô gái mới lớn đôi mươi, em đã trải qua mấy phần tuổi trẻ và lấp lên cảm xúc của mình từng lớp, từng lớp nhựa cứng che đậy thật kỹ càng. Nhưng cứ đến khoảng thời gian này trong năm, nó lại tan chảy thành chất kem mát lạnh, làm cho con người ta thấy thèm muốn hương vị như thân quen.

Thu này anh có đến không...?


Mùa thu nào cũng đẹp, những cô gái như em cứ đi một mình dưới hàng cây trút lá, xào xạc lá vàng nhuộm cả một vùng dưới chân. Phải chăng có một chàng trai đi bên cạnh, em sẽ chạy thật nhanh để tóc bay theo gió, để chàng trai đó ngập tràn hạnh phúc trong mắt hình ảnh cô gái váy dài thướt tha.

Khi gió mùa về, những cô gái như em tự đan những ngón tay lạnh, tìm hơi ấm của chiếc áo dày hơn, sáng và tối tự nhắc nhở phải mặc ấm, nhiều khi cũng tự hỏi, một mình như thế, có mệt lắm không?

Khi nép mình tránh cơn gió chợt tạt đến, tấm thân mỏng manh run rẩy như sắp bị tạt đổ, lại chạnh lòng giá như có ai đó gọi điện: "Mưa rồi, đứng im để anh qua đón em"


Thu này anh có đến không


Em luôn tìm kiếm yêu thương, chậm rãi chọn lựa, kỹ đến nỗi không nhận ra thu đẹp quá, đông cũng sắp đến rồi. Heo may mang tới mùi hoa sữa nồng nàn len lỏi vào từng ngóc ngách của tâm hồn riêng đơn độc. Cứ mãi một mình, em có cảm nhận được hết sự tuyệt vời của mùa tình yêu.

Em tự nhắc mình quên hết đi những mệt nhoài trong quá khứ, những vội vã của cuộc sống, quên đi lười biếng của bản thân, đứng dậy mà tìm kiếm yêu thương thôi. Thu đến rồi, nếu cứ bỏ qua thì yêu thương bao giờ mới kịp.

Vậy nên em sẵn sàng rồi. Thu này anh có đến không?

Theo: Guu

Anh! Em nên gọi thế cho thân mật, vì dù sao anh cũng sẽ là người yêu của em thôi!

Kìa anh! Anh đang ở đâu thế? Làm sao mà em biết được chứ? Bọn bạn em nó bảo em ế thật rồi, nó bảo em kén chọn, nó bảo em khó tính, nó bảo em bao giờ thì dẫn anh tới ra mắt. Không, em đâu khó tính, em đâu kén chọn, và em hoàn toàn không ế như bọn nó bảo nhé...chỉ là em đang chờ anh đến mà thôi.

Hãy đến đi anh! Em quay cuồng với hàng loạt câu hỏi, em chẳng dám về nhà, em thích ở trong phòng, em thích nghe nhạc buồn, em lẩn trốn tất cả. Em đã nhiều lần tưởng tượng về anh, rồi em cười, em cảm thấy hạnh phúc...

Hãy đến với em đi anh, khi chúng ta còn trẻ...



Nếu em gặp anh sớm ở lứa tuổi 16, em chắc bọn mình sẽ là một cặp đôi gà bông cực kỳ dễ thương, cho chúng bạn ghen tỵ...Em nghĩ rồi em lại cười.

Nếu anh đến khi em ở tuổi 20, em sẽ cùng anh vượt qua những cảm xúc bốc đồng của tuổi trẻ.Và rồi, anh vẫn chưa đến, một mình em vẫn vượt qua thôi. Nghĩ xong, em lại giận.

Hãy đến với em đi anh, khi chúng ta còn trẻ... 1



Bây giờ em 24 rồi đấy, không còn trẻ lắm nữa đâu...Hãy đến đi anh, khi em vẫn đang còn trẻ. Có nhiều tâm sự em muốn nói với anh.

Trong suy nghĩ của em, anh vẫn thế, lạnh lùng bước, có khi vô tình đã lướt qua chỗ em... Có khi chậm chạp em vô tình không kịp tới, để rồi giờ này vẫn cứ mãi đợi anh. Em đã chờ, thì vẫn sẽ mãi chờ... Nhưng mong anh hãy đến bên em sớm nhé!

Trong muôn vạn người đang lướt qua em tấp nập, nhưng em vẫn chờ anh! Người đàn ông yêu em một cách nghiêm túc, dẫu nó muộn.

Trên Radio có bài hát này, em thấy nó giống tâm trạng của em: "Hẹn gặp nhau trong cuộc đời, là duyên hay là nợ.Em yêu anh lâu rồi, sao vẫn còn bỡ ngỡ...Bao chàng trai qua ngõ sao em chẳng dành lòng...Bao nhiêu năm chờ đợi, một bóng hình xa xôi...."


Theo: Guu


Theo giới thiệu, bài văn được viết ngày 6/9/2006 và nhận điểm 9 với lời phê:: "Cảm ơn em đã tặng cô một bài học, một lời động viên vào lúc cô cần nó nhất. Em đã thực sự thành công đấy. Mong em tiếp tục thành công".

Dưới đây là nội dung bài viết.


Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Phải chăng, đó là kết quả hoàn hảo trong công việc, sự chính xác đến từng chi tiết? Hay đó là cách nói khác của từ thành đạt, nghĩa là có được một cuộc sống giàu sang, được mọi người nể phục? Vậy thì bạn hãy dành chút thời gian để lặng mình suy ngẫm. Cuộc sống sẽ chỉ cho bạn có những người đạt được thành công theo một cách giản dị đến bất ngờ.

Thành công là khi bố và con trai có dũng khí bước vào bếp, nấu những món ăn mẹ thích nhân ngày 8-3. Món canh có thể hơi mặn, món cá sốt đáng lẽ phải có màu đỏ sậm thì lại ngả sang màu… đen cháy. Nhưng nhìn mâm cơm, mẹ vẫn cười. Bởi vì hai bố con không thể thành công trên “chiến trường” bếp núc, nhưng lại thành công khi tặng mẹ “đoá hồng” của tình yêu. Một món quà ý nghĩa hơn cả những món quà quý giá, hạnh phúc ấy long lanh in trong mắt mẹ.

Thành công còn là hình ảnh một cậu bé bị dị tật ở chân, không bao giờ đi lại bình thường được. Từ nhỏ, cậu đã nuôi ước mơ trở thành cầu thủ bóng đá. Sau bao nỗ lực khổ luyện, cậu bé trở thành cầu thủ dự bị trong một đội bóng nhỏ, và chưa bao giờ được chính thức ra sân. Nhưng đó không phải là thất bại. Trái lại, thành công đã nở hoa khi cậu bé năm xưa, với bao nghị lực và quyết tâm, đã chiến thắng hoàn cảnh để theo đuổi ước mơ từ ngày thơ bé. Thành công ấy, liệu có mấy người đạt được?

Sau mỗi mùa thi đại học, có bao “sĩ tử” buồn rầu khi biết mình trở thành “tử sĩ”. Hai bảy điểm, cao thật đấy. Nhưng cao mà làm gì khi NV1 lấy tới hai bảy phẩy năm? Đó thật ra không phải là thất bại, chỉ là khi thành công – bị – trì – hoãn mà thôi. Cuộc sống vẫn chào đón họ với NV2, NV3. Quan trọng là họ đã nỗ lực hết sức để khẳng định mình. Đó là ý nghĩa vẹn nguyên của các kỳ thi, và cũng là bản chất của thành công.

Ngày còn nhỏ, tôi đã được đọc một câu chuyện rất xúc động. Truyện kể về một cậu bé nghèo với bài văn tả lại mẹ – người phụ nữ đã che chở cuộc đời em. Cậu bé viết về một người mẹ với mái tóc pha sương, với đôi bàn tay ram ráp nhăn nheo nhưng dịu hiền và ấm áp. Cậu kết luận rằng: bà ngoại là người mẹ – người phụ nữ đã nâng đỡ em trong suốt hành trình của cuộc đời. Bài văn lạc đề, phải về nhà viết lại. Nhưng đó mới chính là một tác phẩm thành công, bởi ở đó chất chứa tình yêu thương của đứa cháu mồ côi dành cho bà ngoại. Liệu có thành công nào, tình cảm nào thiêng liêng hơn thế?

Nhiều năm trước, báo chí từng vinh danh một cậu học trò nghèo thi đậu đại học với vị trí thủ khoa. Đối với cậu, đó là một thành công lớn. Nhưng có một thành công khác, lặng thầm mà lớn lao, đó là chiến thắng của một người cha gần 20 năm trời đạp xích lô nuôi con ăn học. Bao niềm tin và hi vọng hiện lên trên gương mặt vốn đã chịu nhiều khắc khổ. Và ngày con trai đậu đại học cũng là ngày tốt nghiệp khoá – học – của – một- người – cha.

Tôi biết có một nữ sinh tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu gần hai mươi năm trước. Với tài năng của mình, cô có thể gặt hái thành công trên con đường sự nghiệp và danh vọng. Nhưng cô sinh viên năm ấy đã chấp nhận hi sinh những cơ hội của đời mình để trở thành một người vợ đảm đang, một người mẹ dịu hiền của hai cô công chúa nhỏ. Cho tới bây giờ, khi đã là một phụ nữ trung niên, Người vẫn nói với tôi rằng: “Chăm sóc bố và hai con chu đáo, đối với mẹ đã là một thành công lớn”. Mỗi khi nghe câu nói ấy, tôi lại rơi nước mắt. Gia đình là hạnh phúc, là thành quả đẹp đẽ của đời mẹ, và chúng tôi phải cảm ơn mẹ vì điều đó.

Con người luôn khát khao thành công, nhưng mù quáng theo đuổi thành công thì thật là vô nghĩa. Bạn muốn mình giàu có, muốn trở thành tỷ phú như Bill Gates? Vậy thì hãy gấp đồng tiền một cách cẩn thận rồi trao nó cho bà cụ ăn xin bên đường. Với việc làm đẹp đẽ ấy, bạn sẽ cho mọi người hiểu được bạn không chỉ giàu có về vật chất mà còn giàu có tâm hồn. Khi đó, bạn đã thực sự thành công.

Cũng có khi bạn ước mơ thành công sẽ đến với mình như đến với Abramovich – ông chủ của đội bóng toàn những ngôi sao? Thành công chẳng ở đâu xa, chỉ cần bạn dành thời gian chăm sóc cho “đội bóng” của gia đình bạn. Ở đó, bạn nhận được tình yêu thương vô bờ bến, thứ mà Abramovich không nhận lại được từ những cầu thủ của ông ta. Thành công đến với mọi người một cách giản dị và ngọt ngào như thế!

Bạn được sinh ra, đó là một thành công vĩ đại của cha và mẹ. Trách nhiệm của bạn là phải gìn giữ cho vẻ đẹp hoàn thiện của thành công ấy. Đừng bao giờ ủ ê nghĩ rằng cuộc sống là một chuỗi của thất bại, bởi như một giáo sư người Anh từng nói: “Cuộc sống này không có thất bại, có chăng là cách chúng ta nhìn nhận mọi việc mà thôi”. Còn đối với tôi, thành công là khi ai đó đọc được bài viết nhỏ này. Có thể sẽ chẳng được điểm cao, nhưng gửi gắm được những suy nghĩ của mình vào trang viết, với tôi, đó là một thành công.

Nguồn: webtretho.com

Tại một bệnh viện tâm thần của nước Ý, do tài xế chuyên chở bệnh nhân lơ là nhiệm vụ mà bắt nhầm ba người bình thường. Ba người đó bị nhốt trong viện ròng rã suốt 28 ngày trời, hai người trong số đó còn suýt chút nữa vì điều này mà biến thành bệnh nhân tâm thần thật sự. Và làm thế nào họ đã thoát ra được?
Khi bị bắt vào viện tâm thần, làm thế nào để chứng minh bạn là người bình thường

Grey Back, ký giả của tạp chí Toread của Mỹ đã đến nước Ý để mà tiến hành phỏng vấn ba người bất hạnh vừa mới được cứu thoát này.

Nguyên ban đầu, một tài xế phụ trách vận chuyển những người mắc bệnh tâm thần, trên đường đã để cho ba người bệnh bỏ chạy mất. Để không bị mất việc, ông ta lái xe đến một trạm xe buýt, bảo với mọi người rằng ông lái xe miễn phí. Cuối cùng, ông đã “dụ” được 3 người lên xe, rồi gắn mác “bệnh nhân tâm thần” vào những vị khách này.

Như mọi người chúng ta đều biết, một người bị bệnh tâm thần nếu muốn ra khỏi bệnh viện thì cách duy nhất chính là chứng minh bản thân mình không bị bệnh tâm thần. Ba người họ đã làm được điều đó như thế nào?

Theo báo cáo của Grey Back, hai người trong số họ đã dùng đủ mọi cách để mà chứng minh với nhân viên y tế rằng mình không phải người điên. Tuy nhiên, họ nói càng nhiều nhân viên y tế càng tin chắc rằng họ chính là người điên.

Dưới đây là cuộc phỏng vấn của anh với A

Grey: Khi ông bị nhốt vào trong bệnh viện tâm thần, ông đã nghĩ ra cách gì để mà giải cứu mình vậy?

A: Tôi nghĩ rằng, nếu muốn đi ra, trước hết cần phải chứng minh rằng bản thân mình không có bị bệnh tâm thần.

Grey: Vậy ông đã chứng minh như thế nào?

A: Tôi nói: ‘Trái đất hình cầu’, câu nói này chính là chân lý. Tôi nghĩ, người nói ra chân lý sẽ không bị xem là bệnh tâm thần.

Grey: Cuối cùng ông có thành công không?

A: Không, khi tôi nói câu này đến lần thứ 14, nhân viên y tế đã chích một mũi kim vào mông tôi.

Dưới đây là cuộc phỏng vấn với C

Grey: Ông đã ra khỏi bệnh viện tâm thần như thế nào?

C: Tôi và A được B cứu ra ngoài đấy. Anh ấy đã thành công mà ra khỏi bệnh viện tâm thần, sau đó liền đi báo cảnh sát.

Grey: Lúc đó, chẳng phải ông cũng tìm cách để ra khỏi đó?

C: Đúng vậy, tôi nói với họ rằng tôi là nhà xã hội học. Tôi nói rằng tôi biết tổng thống nhiệm kỳ trước của nước Mỹ là Clinton, thủ tướng nhiệm kỳ trước của nước Anh là Blair. Khi tôi nói đến tên các vị lãnh tụ của các đảo quốc thuộc Nam Thái Bình Dương, họ liền chích cho tôi một mũi. Tôi không còn dám nói tiếp nữa.

Grey: Vậy B đã giải cứu các ông ra ngoài như thế nào?

C: Sau khi anh ấy bị bắt vào trong đó, cái gì cũng không nói. Lúc cần ăn cơm thì ăn cơm, lúc nên ngủ thì đi ngủ, những lúc cần xem sách đọc báo thì xem sách đọc báo. Khi các nhân viên y tế cạo mặt cho anh, anh ấy sẽ nói cảm ơn. Khi đến ngày thứ 28, họ đã để anh xuất viện.

Người B sau khi thoát ra liền đi báo cảnh sát, nhờ vậy mà giải cứu được hai người bạn kia.

Thì ra là đơn giản như vậy, biện pháp tốt nhất lại chính là không cần phải chứng minh gì cả.

Grey Back đã phát biểu cảm khái như vậy trong bài viết của mình: một người bình thường muốn chứng minh sự bình thường của chính bản thân mình, đó là điều vô cùng khó khăn. Có lẽ chỉ có những ai không cố gắng để chứng minh bản thân mình, mới được xem là người bình thường vậy.

Về sau, nhiều người khác đã để lại những lời bình luận liên quan đến bài viết này trên trang mạng.

Có lời bình khá sâu sắc…..

Những người dùng đủ các loại phương thức nào đó để chứng minh rằng bản thân mình đang nắm chắc chân lý trong tay, những ai dùng đủ các phương thức để chứng mình bản thân mình tri thức vô cùng phong phú, bao gồm những người dùng các phương thức để chứng minh rằng bản thân mình rất giàu có, đều có thể bị xem là người điên, chỉ có điều là chính bản thân họ không biết mà thôi. Tỷ như những người trong lòng không chín chắn mới hết lần này đến lần khác muốn chứng minh và biểu hiện với người khác mình trông rất chín chắn, vì họ lo sợ rằng bản thân sẽ bị người khác cho là mình vẫn chưa chín chắn.

Càng là người bình thường thì càng không cần phải chứng mình với người khác rằng bạn là người bình thường, còn với những tay cao thủ thì tất nhiên cũng không cần phải chứng minh với người khác rằng mình đã là cao thủ.

Theo: tinhhoa.net

Qua câu chuyện này, suy rộng ra ta nhận ra rằng: bạn vốn không cần phải giải thích với người khác về bản thân mình, vì đối với những người yêu mến bạn thì việc đó vốn dĩ không cần thiết, còn đối với những người không yêu mến bạn thì cho dù bạn có nói thế nào thì họ cũng sẽ không tin. Vậy nên nếu muốn chứng mình bản thân là người bình thường, thì tốt nhất là không nên làm quá nhiều thứ và nói quá nhiều lời.

Hãy sống cuộc đời mà bạn muốn, đừng quan tâm quá nhiều tới lời gièm pha của những người khác bạn nhé!


Tôi đã tìm một người thầy thông thái và đạo hạnh xin chỉ bảo:

-Vì sao những người lương thiện như con lại thường xuyên cảm thấy khổ, mà những người ác lại vẫn sống tốt như vậy

Thầy hiền hòa nhìn tôi trả lời:

– Nếu một người trong lòng cảm thấy khổ, điều đó nói lên rằng trong tâm người này có tồn tại một điều ác tương ứng. Nếu một người trong nội tâm không có điều ác nào, như vậy, người này sẽ không có cảm giác thống khổ. Vì thế, căn cứ theo đạo lý này, con thường cảm thấy khổ, nghĩa là nội tâm của con có tồn tại điều ác, con không phải là một người lương thiện thật sự. Mà những người con cho rằng là người ác, lại chưa hẳn là người thật sự ác.

Một người có thể vui vẻ mà sống, ít nhất nói rõ người này không phải là người ác thật sự.

Có cảm giác như bị xúc phạm, tôi không phục, liền nói:

-Con sao có thể là người ác được? Gần đây, tâm con rất lương thiện mà!

Thầy trả lời:

-Nội tâm không ác thì không cảm thấy khổ, con đã cảm thấy khổ, nghĩa là trong tâm con đang tồn tại điều ác. Con hãy nói về nỗi khổ của con, ta sẽ nói cho con biết, điều ác nào đang tồn tại trong con.
Vì sao người lương thiện cả đời gặp nỗi buồn và trắc trở?


Tôi nói:

– Nỗi khổ của con thì rất nhiều! Có khi cảm thấy tiền lương thu nhập rất thấp, nhà ở cũng không đủ rộng, thường xuyên có “cảm giác thua thiệt” bởi vậy trong tâm con thường cảm thấy không thoải mái, cũng hy vọng mau chóng có thể cải biến tình trạng này; trong xã hội, không ít người căn bản không có văn hóa gì, lại có thể lưng quấn bạc triệu, con không phục; một trí thức văn hóa như con, mỗi tháng lại chỉ có một chút thu nhập, thật sự là không công bằng; người thân nhiều lúc không nghe lời khuyên của con, con cảm thấy không thoải mái…

Cứ như vậy, lần lượt tôi kể hết với thầy những nỗi thống khổ của mình.

Thầy gật đầu, mỉm cười, một nụ cười rất nhân từ đôn hậu, người từ tốn nói với tôi:

Thu nhập hiện tại của con đã đủ nuôi sống chính con và gia đình. Con còn có cả phòng ốc để ở, căn bản là đã không phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, chỉ là diện tích hơi nhỏ một chút, con hoàn toàn có thể không phải chịu những khổ tâm ấy.

-Nhưng, bởi vì nội tâm con có lòng tham đối với tiền tài và của cải, cho nên mới cảm thấy khổ. Loại lòng tham này là ác tâm, nếu con có thể vứt bỏ ác tâm ấy, con sẽ không vì những điều đó mà cảm thấy khổ nữa.

Trong xã hội có nhiều người thiếu văn hóa nhưng lại phát tài, rồi con lại cảm thấy không phục, đây chính là tâm đố kị. Tâm đố kị cũng là một loại ác tâm. Con tự cho mình là có văn hóa, nên cần phải có thu nhập cao, đây chính là tâm ngạo mạn. Tâm ngạo mạn cũng là ác tâm. Cho rằng có văn hóa thì phải có thu nhập cao, đây chính là tâm ngu si; bởi vì văn hóa không phải là căn nguyên của sự giàu có, kiếp trước làm việc thiện mới là nguyên nhân cho sự giàu có của kiếp này. Tâm ngu si cũng là ác tâm!

Người thân không nghe lời khuyên của con, con cảm thấy không thoải mái, đây là không rộng lượng. Dẫu là người thân của con, nhưng họ vẫn có tư tưởng và quan điểm của riêng mình, tại sao lại cưỡng cầu tư tưởng và quan điểm của họ bắt phải giống như con? Không rộng lượng sẽ dẫn đến hẹp hòi. Tâm hẹp hòi cũng là ác tâm.

Sư phụ tiếp tục mỉm cười:

– Lòng tham, tâm đố kỵ, ngạo mạn, ngu si, hẹp hòi, đều là những ác tâm. Bởi vì nội tâm của con chứa đựng những ác tâm ấy, nên những thống khổ mới tồn tại trong con. Nếu con có thể loại trừ những ác tâm đó, những thống khổ kia sẽ tan thành mây khói.”Vì sao người lương thiện luôn gặp đau khổ?

Vì sao người lương thiện cả đời gặp nỗi buồn và trắc trở? 1


Con đem niềm vui và thỏa mãn của mình đặt lên tiền thu nhập và của cải, con hãy nghĩ lại xem, căn bản con sẽ không chết đói và chết cóng; những người giàu có kia, thật ra cũng chỉ là không chết đói và chết cóng. Con đã nhận ra chưa, con có hạnh phúc hay không, không dựa trên sự giàu có bên ngoài, mà dựa trên thái độ sống của con mới là quyết định. Nắm chắc từng giây phút của cuộc đời, sống với thái độ lạc quan, hòa ái, cần cù để thay thế lòng tham, tính đố kỵ và ích kỷ; nội tâm của con sẽ dần chuyển hóa, dần thay đổi để thanh thản và bình an hơn.

-Trong xã hội, nhiều người không có văn hóa nhưng lại giàu có, con hãy nên vì họ mà vui vẻ, nên cầu chúc họ càng giàu có hơn, càng có nhiều niềm vui hơn mới đúng. Người khác đạt được, phải vui như người đó chính là con; người khác mất đi, đừng cười trên nỗi đau của họ. Người như vậy mới được coi là người lương thiện! Còn con, giờ thấy người khác giàu con lại thiếu vui, đây chính là tâm đố kị. Tâm đố kị chính là một loại tâm rất không tốt, phải kiên quyết tiêu trừ!”

Con cho rằng, con có chỗ hơn người, tự cho là giỏi. Đây chính là tâm ngạo mạn. Có câu nói rằng: “Ngạo mạn cao sơn, bất sinh đức thủy” (nghĩa là: ngọn núi cao mà ngạo mạn, sẽ không tạo nên loại nước tốt) người khi đã sinh lòng ngạo mạn, thì đối với thiếu sót của bản thân sẽ như có mắt mà không tròng, vì vậy, không thể nhìn thấy bản thân có bao nhiêu ác tâm, sao có thể thay đổi để tốt hơn. Cho nên, người ngạo mạn sẽ tự mình đóng cửa chặn đứng sự tiến bộ của mình. Ngoài ra, người ngạo mạn sẽ thường cảm thấy mất mát, dần dần sẽ chuyển thành tự ti. Một người chỉ có thể nuôi dưỡng lòng khiêm tốn, luôn bảo trì tâm thái hòa ái từ bi, nội tâm mới có thể cảm thấy tròn đầy và an vui.

-Kiếp trước làm việc thiện mới chính là nguyên nhân cho sự giàu có ở kiếp này, (trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu). Mà người thường không hiểu được nhân quả, trồng dưa lại muốn được đậu, trồng đậu lại muốn được dưa, đây là thể hiện của sự ngu muội. Chỉ có người chăm học Phật Pháp, mới có được trí huệ chân chính, mới thật sự hiểu được nhân quả, quy luật tuần hoàn của vạn vật trong vũ trụ, nội tâm mới có thể minh tỏ thấu triệt. Để từ đó, biết làm thế nào lựa chọn tư tưởng, hành vi và lời nói của mình cho phù hợp. Người như vậy, mới có thể theo ánh sáng hướng đến ánh sáng, từ yên vui hướng đến yên vui.”

-Bầu trời có thể bao dung hết thảy, nên rộng lớn vô biên, ung dung tự tại; mặt đất có thể chịu đựng hết thảy, nên tràn đầy sự sống, vạn vật đâm chồi! Một người sống trong thế giới này, không nên tùy tiện xem thường hành vi và lời nói của người khác. Dẫu là người thân, cũng không nên mang tâm cưỡng cầu, cần phải tùy duyên tự tại! Vĩnh viễn dùng tâm lương thiện giúp đỡ người khác, nhưng không nên cưỡng cầu điều gì.

-Nếu tâm một người có thể rộng lớn như bầu trời mà bao dung vạn vật, người đó sao có thể khổ đây?

Vị thầy khả kính nói xong những điều này, tiếp tục nhìn tôi với ánh mắt đầy nhân từ và bao dung độ lượng.

Ngồi im lặng hồi lâu…xưa nay tôi vẫn cho mình là một người rất lương thiện, mãi đến lúc này, phải! chỉ đến lúc này, tôi mới biết được trong tôi còn có một con người rất xấu xa, rất độc ác! Bởi vì nội tâm của tôi chứa những điều ác, nên tôi mới cảm thấy nhiều đau khổ đến thế. Nếu nội tâm của tôi không ác, sao tôi có thể khổ chứ ?

Xin cảm tạ thầy, nếu không được người khai thị dạy bảo, con vĩnh viễn sẽ không biết có một người xấu xa như vậy đang tồn tại trong con!

Sưu tầm